Chương 47: Chân tướng

Trong một khung cảnh, Lý Hạo thời niên thiếu đứng giữa không gian trắng xóa tuyết, bóng dáng cô độc và yếu ớt, đột nhiên, một bàn tay già nua và khô cằn đặt lên vai hắn, Lý Hạo đờ đẫn quay đầu lại, liền thấy một ông lão biểu tình bi thương. Người nọ an ủi vò vò đầu Lý Hạo, sau đó trước ánh mắt nghi hoặc của cậu thiếu niên mở miệng nói: “Hạo nhi, chúng ta đều cảm thấy rất tiếc đối với sự tình của ông nội con, nhưng con quả thật có một người ông phi thường vĩ đại và tẫn trách [1], bởi vì ông ấy đã chuẩn bị hết mọi thứ cho con trước khi lâm chung.”

[1] Tẫn trách: hết trách nhiệm, làm tròn nghĩa vụ và bổn phận của mình.

Thiếu niên nghe lời ông lão, bi thương trong ánh mắt càng đậm thêm, nhưng trước không thể mất lễ tiết, gật gật đầu, lễ phép mở miệng: “Rất cảm tạ ngài có thể đến dự … lễ tang của ông nội cháu. Xin hỏi ngài xưng hô thế nào?” Lý Hạo thời niên thiếu nói ra những lời này cũng không có gì kỳ quái, bởi vì lúc ấy nhân viên nghiên cứu khoa học khan hiếm, lại càng không nói đến bao nhiêu người có kiến thức đúng về khoa thực vật, cho nên Lý lão gia tử của Lý gia lúc còn sống có địa vị rất cao, cũng coi như là thời kỳ hưng thịnh, người đến tham gia lễ tang nhiều, hơn nữa đại bộ phận đều rất có địa vị, cậu thiếu niên dù sao cũng còn trẻ, không nhớ được cũng coi như bình thường.

Cậu thiếu niên vô tâm mạo muội, làm cho trên mặt ông lão kia hiện lên một tia xấu hổ, nhưng trong lòng lại mừng thầm, cho nên sắc mặt thoạt nhìn có chút buồn cười. Hắn dừng một chút, sau đó ôn hòa mở miệng, nói: “Này, con xem, đều đã quên tự giới thiệu, ha ha, già rồi, không còn nhớ rồi! Hạo nhi, ta họ Thần, là bạn thân của ông nội con khi còn sống, ông nội con biết thời gian của mình không nhiều lắm, cho nên trước khi lâm chung đã phó thác con cho ta, con không cần lo lắng hay sợ hãi, trong cuộc sống sau này, ta sẽ đối đãi với con tốt giống như với cháu trai của ta.” Nói xong, ông dùng vẻ mặt từ thiện cười cười, rồi đợi thiếu niên quyết định.

Có lẽ là bởi vì tin tức ra đi của người ông khiến cậu thiếu niên bị đả kích nặng nề, hay do vẻ mặt bi thương của ông lão làm cho cậu buông xuống phòng bị, mà không hề hoài nghi tin vào lí do thoái thác trăm ngàn chỗ hở, không nói đến là bạn thân của ông nội mà mình chưa lần nào gặp, cũng như người ông luôn yêu thương mình lại phó thác đứa cháu cho một cấp dưới mình chưa từng thấy.

Trong khung cảnh ấy, Lý Hạo chợt ngây người một lát, nhưng liền gật gật đầu, tỏ vẻ chính mình đáp ứng rồi, bên ngoài, cho dù là ai cũng nhìn ra được ông lão kia đang cực lực che dấu vẻ mừng thầm và tự đắc. Đứa nhỏ chậm rãi theo ông lão đi xa dần, trên đồi nhỏ, mọi người bên trong lâm vào trầm mặc quỷ dị.

“Năm đó, khi ông nội trên đường vội vã đến dự lễ tang của Lý tiên sinh, phi hành khí đã xảy ra việc ngoài ý muốn, rời xuống từ trên không, tuy không có gì trở ngại nhưng đã qua khỏi lễ tang ấy.” Tư Mặc gắt gao châu đầu mi, ánh mắt không rõ tâm tình nhìn lướt qua Thần Diễm, lại tiếp tục mở miệng nói: “Nhưng, nếu tôi nhớ không lầm, trong lời của ông nội trước khi đi có nói cho tôi biết ngày đó sẽ mang đến cho tôi một người bạn. Tôi cùng hắn tuổi tác xấp xỉ nhau, sau đó chúng tôi sẽ cùng nhau chung sống, là một đứa cháu trái xa lạ của Tư gia.”

Đã nói đến nước này, mọi người còn lại ai cũng đều có thể thể đoán ra được bảy tám phần. Ông nội Thần Diễm thay thế lão gia Tư gia mang Lý Hạo đi, Tư gia tìm người không có kết quả, luôn luôn áy náy đã cô phụ sự phó thác của ông bạn, lần đó vậy mà hơn mười năm. Nhưng mà lại không biết năm đó Thần lão gia mang Lý Hạo đưa đến nơi nào, đã xảy ra chuyện gì ở giữa mới khiến Lý Hạo có hành động ngày hôm nay điên cuồng như vậy.

Thần Diễm thở mạnh đứng lên, tay nắm thật chặt, nhắm mắt lại qua hồi lâu mới mở. Lời nói của Tư Mặc làm cho hắn chợt nhớ đến một thân ảnh rất mơ hồ trong trí nhớ, già nua và tối tăm. Hắn ít khi lộ diện, mỗi năm phần lớn thời gian đều dành hết ở trong một gian phòng thí nghiệm thần bí. Cha nói cho hắn biết đó là ông nội hắn, liền kích thích sự tò mò đặc biệt trong cậu nam sinh thời niên thiếu. Mặc dù không chỉ một lần được nhắc phòng thí nghiệm của ông nội là cấm địa ở Thần gia, nhưng hắn lại sau một lần cố thân cận với ông nội không có kết quả, mạo hiểm tiến vào cấm địa.

Đó là ác mộng mà hắn thời thiếu niên, thậm chí thành niên cũng không dám nghĩ, không dám nhớ lại.

Sau khe cửa dày đặc mùi hôi thối, giòi bọ khắp nơi, đầy rẫy các ống máu thí nghiệm, và một ông lão với ánh mắt vui sướng cùng một thiếu niên xa lạ đang gầm rú trong thống khổ tận cùng. Bên trong gian phòng, tay chân cậu thiếu niên bị xích lại trầm trọng, bụng máu me mơ hồ, tựa hồ là bị cứng rắn cấy vào cái gì đó, trên mặt là biểu tình thống khổ đến tuyệt vọng, môi bị cắn nát, nhưng vẫn không cam lòng mà la hét: “Vì cái gì?! Vì cái gì lại đối xử với ta như vậy, hả?! Ngươi nói cho ta biết đi, súc sinh!!!”

Kia là người hắn hẳn nên gọi là ông nội, vẫn ôn hòa cười như trước, nhưng dưới tình huống như vậy có vẻ quỷ dị vô cùng, tựa hồ như là đang hoàn thành công việc, hắn khâu bụng cậu thiếu niên lại, không thèm để ý vẫy vẫy đôi tay dính đầy máu, sau đó nói: “Nên làm đều đã làm xong rồi, ta cũng không ngại nói cho ngươi hiểu. Ông nội ngươi nghiên cứu thành công gien phôi thực vật (*), lại từ chối Thần gia đưa ra ngoài thị trường, không chịu đem gien bán ra, thậm chí tính toán độc chiếm, sau đó, người ông nội tự cho là thông minh kia của ngươi dung hợp gien đó với ngươi với ý nghĩ rằng có thể ngăn tin này lan rộng, lại không đoán được là vẫn bị ta phát hiện! Ha ha ha…”

(*) Sae: Thiệt tình Sae tưởng mình dịch sai, phôi của một loại thực vật hoặc gien của một loại thực vật chứ gien của phôi một loại thực vật thì lạ lạ sao ấy. Ai dè hỏi anh Gồ, ảnh bảo là có. (haha…)

Chính sự lộn xộn của toàn bộ câu chuyện khiến cậu thiếu niên làm sao nghe hiểu hết được, nhưng hắn chỉ rối rắm một vấn đề, là: “Ngươi có tai mắt ở nhà chúng ta?! Chứ làm sao biết được ông nội thay đổi cấu trúc gien của ta?!”

Ông lão cười cười, đang định mở miệng rồi lại nhanh chóng thay đổi lời đã muốn đến bên miệng: “Đó cũng không phải là tụi ta, là Tư gia! Ngươi hắn là biết nhỉ? Ông già Tư gia kia cùng ông nội ngươi quan hệ cũng không phải là tốt bình thường, ha ha ha, bất quá ích lợi trước mặt thì tình bạn đều là cái rắm! Ta đồng ý sẽ chia đều tiền lời, Tư gia liền giao sống chết của ngươi vào tay ta. Đúng rồi, kỳ thật người mà ông nội người phó thác, chính là ông lão Tư gia kia kìa.”

Hai mắt thiếu niên bởi vì lời của ông lão mà mở lớn trừng trừng, bên trong tràn ngập vẻ khiếp sợ và điên cuồng, hắn đương nhiên biết ông già Tư gia là ai, quan hệ của ông ta và ông nội rất tốt, ông nội thường qua thăm ông ta, nhưng vì cái gì, vì cái gì…

“A………….!!!!!!!”

Cậu thiếu niên trong xiềng xích vì lời nói của ông lão mà bùng nổ, cơn đau ở bụng khơi dậy nỗi hận sâu trong nội tâm hắn. Bản thể hắn là bạch giòi, bởi vì yếu ớt, cho nên ông nội vì sự ích kỷ của bản thân, dung hợp gien phôi thực vật với hắn.

Ông nội nói cho hắn biết, trên địa cầu cổ có một loại giòi bởi vì thường xuyên ăn thực vật, nên gien trong cơ thể và thực vật có vài phần giống nhau, phát triển đến bây giờ, đã muốn tiến hóa trở thành lực lượng khổng lồ, là thực tinh trùng nghe là rợn cả người, mà bản thể hiện tại của hắn, liền không khác cái loại giòi này, cường đại dị thường.

Hắn vốn đang may mắn cho sức mạnh của chính mình, lại ai biết liền bị lão súc sinh này lợi dụng! Tuyệt vọng làm cho thần kinh của hắn trở nên nhạy cảm một cách lạ thường, rốt cuộc chịu không nổi gì kích thích, có thể sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào. Một khắc đó, cậu thiếu niên lại quỷ dị tỉnh táo lại, sau đó mở miệng hỏi: “Vừa mới cấy vào cái gì?”

Ông lão buông tay tỏ vẻ không sao cả, vừa mới hoàn thành cuộc thí nghiệm của mấy tháng qua, tâm tình hắn tốt lắm, cũng không để ý mở miệng giải thích một chút: “Là trứng nhóm thực tinh trùng đầu tiên sinh hạ, cấy vào bụng ngươi chỉ để làm thí nghiệm mà thôi, ngươi là cơ thể mẹ cường đại như vậy, cũng đủ cho Thần gia ta phục chế quân đội thực tinh trùng bất tử xuất hiện một trăm năm trước! Đến lúc đó, đừng nói là Tư gia, toàn bộ hành tinh mẹ đều sẽ bị tụi ta khống chế, ha ha ha ha!!!”

Giọng cười càn rỡ càng làm cho cậu thiếu niên hỗn độn, lý trí luôn luôn chống đỡ đau khổ rốt cục ở thời điểm biết được chân tướng liền tan rã, đả kích liên tiếp tựa hồ quất lên người hắn đến khi thương tích đầy mình.

Thần Diễm thấy rõ ràng trong khoảnh khắc ông nội xoay người chuẩn bị rời đi, thiếu niên quỷ dị biến thành một con giòi xanh lá khổng lồ, xiềng xích nhanh chóng rớt xuống, trong nháy mắt, ông nội liền bị nuốt chửng, con giòi cũng chạy theo một phương hướng xa lạ, để lại một dòng máu tươi khiến hắn sợ ngất chảy tràn xuống đất.

Thì ra… thì ra cơ thể mẹ chính là cậu thiếu niên đó, mọi chuyện hôm nay hết thảy đều là vì kế hoạch của ông nội, nếu không có Tiểu Vũ, Tư Mặc, còn có chính bản thân hắn, đều có thể đã chết ở trong thông đạo. Có nhân tất có quả, hết thảy đều gây ra bởi sự tàn tàn bạo đẫm máu đó. Cha, bọn họ biết, vì sao không ngăn cản, vì sao hả…

“Anh hai? Anh không sao chứ?”

Giọng nói bên tai dứt hắn khỏi hồi tưởng, Thần Diễm hoàn hồn, liền thấy Thần Vũ lo lắng, quan ngại nhìn hắn, động đội cũng vây quanh hắn, mặt đều mang vẻ quan tâm. Hít sâu một hơi, lại không có thể đè xuống cảm giác tự trách và nỗi thất vọng mãnh liệt đối với cha.

Nắm tay, kéo Thần Vũ từ bên người Tư Mặc trở về, sau đó dùng ngữ khí nghiêm túc trước nay chưa từng có nói: “Thần Vũ, đây là lỗi của Thần gia chúng ta, là Thần gia chúng ta hại Lý gia và Tư gia. Anh biết như vậy là ích kỷ, nhưng anh muốn xin em, sau này nhất định lấy thân phận con trai thứ ba của Thần gia, đối xử thật tốt với chồng em Tư Mặc, cho dù mất đi tính mạng cũng không tiếc.”

Dừng một chút, buông em ba vẫn đang khiếp sợ ra, giơ tay phải, đặt bàn tay ở vị trí trái tim, xoay nửa người, dựa theo lễ nghi cao nhất của quân đội hướng về Tư Mặc trịnh trọng nói: “Tư Mặc, Thần Diễm tôi, cam nguyện dùng lòng trung thành cả đời này, để chuộc lại sai lầm không thể tha thứ của cha ông.”

Thần Diễm là quân nhân, tính tình hắn từ nhỏ đều được giáo dục trong quân đội, không gì ảnh hưởng được hắn. Ngay thẳng, thật sự cầu thị [2], rắn rỏi khí khái, thành khẩn, đây chính là thứ hắn được học nửa đời trước. Sự việc của Thần gia có lẽ đã qua lâu rồi, hắn cũng không cần long trọng như thế, hoặc nói là ngạc nhiên, nhưng tính cách hắn quyết định rằng hắn lúc này phải quật cường và quyết liệt – tính cách quân nhân – làm hắn phải đối mặt với sự thật hắn không muốn, cũng không thể trốn tránh.

[2] Thật sự cầu thị (事实求是): Giải quyết vấn đề dựa trên tình hình thật tế, tìm kiếm bản chất vấn đề từ những thứ xác thật.

Tư Mặc híp mắt, cũng không có bất cứ hành động đáp lại đối với sự khác thường như thế của Thần Diễm, mà là kéo Thần Vũ đang ngây người một bên trở về ôm vào trong ngực, sau đó nhẹ ngẩn đầu, ý bảo Thần Diễm giải thích. Thần Diễm gật đầu, trên mặt không khỏi hiện lên một ít vẻ thống khổ, sắp xếp lại suy nghĩ, bắt đầu tự thuật.

Trầm lặng thật lâu, rồi tiếng chửi đầu tiên xuất hiện, tiếp theo đó thanh âm nổi lên, cảm xúc phẫn nộ trước nay chưa từng có của các chiến sĩ liền bùng nổ, Thần Vũ mắt lạnh đi nhìn vẻ thống khổ cùng tự trách trên mặt Thần Diễm, trong lòng hiện lên gì đó, khóe miệng cười lạnh, không dấu hiệu nói: “Cha vì sao không ngăn cản?” Thanh âm không lớn lại rõ ràng truyền vào tai mỗi một chiến sĩ, sự phẫn nộ của mọi người lại tăng thêm một bậc.

Thần Diễm nhìn về phía Thần Vũ, lại phát hiện hắn không thể đọc được gì từ trong cặp mắt đen ấy. Không có bi thương, không có phẫn nộ, im lặng đến nỗi làm cho hắn kinh hãi. Thần Diễm biết các đội viên không có nhằm vào hắn, nhưng chính vì vậy, làm cho trong lòng hắn áy náy càng sâu.

Người ông hắn thân mến, người cha hắn kính trọng, cứ như vậy làm cho hắn mất đi tín nhiệm của người bằng hữu tốt nhất, làm xuất hiện sự ngăn cách. Cái chết của ông nội không mang đến sóng gió gì trong nhà, có đúng vậy không? Hay nó vẫn là như vậy, là một con cờ, râu ria, đơn giản là chỉ cần nhu cầu sống sót. Trong lòng trở nên lạnh lẽo, cái “nhà” kia, vào thời khắc này chỉ làm cho hắn cảm thấy khủng bố và sợ run.

Nơi mọi người không thể thấy, khóe miệng Thần Vũ cong lên một góc như đang cười: A, lúc này đây, Thần gia tựa hồ sẽ phải ngã đau đó…

11 thoughts on “Chương 47: Chân tướng

Bình luận về bài viết này